Mỗi ngày là một lang thang nhỏ, cũng hay. Nàng không đến chỉ có chàng ngồi đợi. Cà phê từng ngụm nhỏ. Cuộc chiến ngoài kia chưa có điểm dừng. Đôi khi thời gian lại là người tình dễ thương nhất.Mơ và mơ. Chữ biến hóa không được nhiều. Nàng vô tình thật mà. Không có giá dụ. Đời sống đòi hỏi thưởng ngoạn ngay cả lúc cô đơn nhất. Cô đơn nhất là gì ? không có hình thái cô đơn nhất khi chữ cũng có thể là bạn; và cô nương lại hình thành từ chính hoang vu. Tôi thường sai lầm ngay cả ý nghĩ của mình, nên tôi chắc đã sai lầm vô cùng khi nhìn tâm thái của một ai đó. Lỗi ? Xin lỗi ? Xin lỗi chính mình từng mỗi sáng tân hoan ?
Khi từng trang lật qua, khi từng trang thành nấp gấp. Hạnh phúc là làm mới được con chữ, hay hạnh phúc là làm thế nào đào được con chữ đã qua. Chàng đã chôn xuống quá nhiều những hy vọng. Khi chôn cất và khai sinh đồng hành. Chàng không còn tham vọng “ Hãy gõ, cửa sẽ mở .“ Trở về với tự nhiên.Mùa đông đừng gieo hạt. Hãy giử mọi thôi thúc như lửa, còn đó, đừng đánh mất đi. Em là lửa còn tôi là củi; mình yêu nhau như chuyện hoang đường- Em là thật và em là mộng. Tình khi nào phải có biên cương ?!