Có nhưng con người không biết chết
Nên cười ngay cả gặp Diêm Vương
Nên em đừng trách khi em đọc
“ chưa gặp nhau mà đã nhớ thương “
Có những con người đầu lệch lạc
Ngỡ rằng gươm súng cũng văn chương
Hay là chinh chiến làm ngơ ngáo
Đâu cũng là thơ, rất nỏn nường
Có những người đi lơ lững mây
Cơm ăn mấy hột bụng nhưng đầy
Tay cầm gáo nước coi là rượu
Rồi uống, rồi chơi cắc cớ say
Có những người theo tuế nguyệt hành
Làm sao biết được chỉ đi quanh
Có những con người khờ rất mực
Em của nhà ai, em của anh
Thôi, thôi; chuyện cứ như là giễu
Bốn mùa chỉ có một mùa trôi
Thôi, thôi, cứ kể đời như mộng
Thức chẳng tròn canh, đã ngủ rồi !