Vũ Trụ nầy Thơ

Nếu một ngày em thấy ra thi ca chỉ là khoảng lặng, em sẽ bỏ qua mọi chấm, hỏi, sắc, huyền; em sẽ nhìn vào đâu cũng như nhiên, đâu cũng thật, đâu cũng là xinh đẹp…
Em sẽ thấy dẫu ngồi trong cửa khép, em vẫn nhìn ra vô tận những bình nguyên, em sẽ nhìn ra vô tận những con thuyền, trên sông lớn và cả trên biển lớn
Em sẽ thấy bèo trôi và sóng dợn, thấy tình nhân nâng cốc chuyện trò trăng, thấy đâu đâu cũng trọn vẹn vĩnh hằng, thấy sống tốt và thấy ra đời rất tốt
Em sẽ thấy ra chưa từng mai một, những niềm riêng như thể chết đi rồi, em sẽ chẳng còn thấy nữa đơn côi; và sự thật cỏ hoa đều bạn hữu
Em sẽ thấy anh đang ngồi trong quán rượu, uống từng chung và mắt ngó chung chung, không còn nhớ thương cái buổi truy lùng; đâu chân lý và đâu là không chân lý
Em của anh, em đã là tri kỷ; anh kể về, nói với, chuyện thần tiên; cái còn là, tối hậu, chữ an yên; mỗi tỉnh thức coi như là hạnh phúc; em sẽ quên đi trái tim tù ngục; và bài thơ, cả vũ trụ nầy thơ..

Leave a Comment