CHÀNG THÍCH NGỒI NHẬP THỂ VỚI MÔNG MÊNH

Cái khung xương bước, hơi gù, trợn tròn, nhìn thẳng, miệng lầu bầu, ở đâu, ở đâu…
Buổi sáng lờ mờ nhân ảnh, đến cả anh lực điền còn phài mò trong căn phòng nhỏ, huống chi, dù ngoài kia có sáng hơn một tí; cái đôi mắt mờ đó thời tìm thấy được gì
Thật ra khung xương được nhìn từ điều oan khuất. Khung xương đi về hướng giáo đường
Đến một tuổi nào đó cái muốn nhìn thấy không phải là ngực to đùi bự má thắm eo thon; nhưng đối nghịch chỉ là một căn phòng nhỏ, đủ dành cho một người vào đó nỉ non, đủ dành cho một người chú tâm cầu nguyện…
Chỉ là khung xương hành hương về phố núi, nơi những hòn đá vô tri mang dáng những ông thần, nơi biển cả muôn đời vẫn hoài thao thức, khung xương đi lần về hướng của hoang vu…
Khi khung xương trở lại, mọi thứ từng lúc khác, đôi mắt ngời lên niềm hy vọng, da thịt thanh xuân và mái tóc bồng bềnh
Không thể biết vỉ sao, làm thế nào, khi con đường vẫn thế
Mỗi ngày có bao nhiêu huyền lực phủ lên trên trái đất nầy. Người thanh niên cười với mùa thu oan khổ, hay người thanh niên đang cười trong khoảnh khắc vời tuyệt của thi ca…
Chàng thích những biến hóa hương mật. Mỗi ngày là mỗi tín tâm trao đi mà không một đợi chờ. Hãy bay đi nụ cười. Hãy bay đi tín tâm về cái gọi là thiên trường địa cửu…
Chàng thích ngồi nhập thể với mông mênh

Leave a Comment