Từ rất lâu tôi mượn thanh xuân em
Để thấy ra điều vô giới hạn
Đã lâu tôi mượn mái tóc em
Cho những chuyến du hành ngắn
Em không hay được đâu
Từ giấc ngủ của em
Từ câu thơ của em
Cũng có thể từ vầng trăng em kéo xuống
Chợ quán em ngồi
Lời tỏ tình trong bóng tối
Tôi mượn từ em rất vội
Cũng tiêu cả đi rồi…
Em cho tôi gán nợ
Bằng rừng phong tây bắc
Bằng cả dòng sông Thu
Bằng đất trời hoang tưởng…
Tôi biến hóa chỉ là Tôn Ngộ Không biến hóa
Em, năm ngón tay Phật Đà tôi thật sự nhảy không ra