Chúc Phúc Cho Ngày.

Tôi có thói quen nhìn chữ, nhưng lại không có nhiều chữ cho lắm. Tham dự vào trò chơi chữ nghĩa là một yêu thích to lớn của tôi. Mơ mộng trên chữ nghĩa là một thất bại to lớn của tôi. Tại sao có nhiều người cứ bước đi trên con đường thất bại ấy ? và tôi, là một thành viên. Thói quen mà. Chỉ có tôi thay đổi thôi. Nàng vô nhiểm với thời gian. Tôi đã và sẽ mãi ca tụng về một nhân duyên. Tôi biết nàng qua trang hay tôi biết nàng qua mộng ? tôi biết nàng trên đường cái quang trong một lần đi bộ; hay tôi gặp nàng khi tôi ngồi trên chiếc xe ba bánh ? cũng có thể tôi gặp nàng “ tóc vàng sợi nhỏ “ ở một nơi nào đó trong Mall..trên chuyến tàu nhân gian chỉ có những Ga Dừng nhưng không hề có điểm cuối. Tôi hạnh phúc rong chơi hay tôi hạnh phúc tật nguyền. Hãy để món xúp chua ngọt của tình yêu nầy theo tôi mỗi sớm mai. Tôi uống. Một ngày cọng thêm là một ngày có được hay chỉ là một ngày mất đi. Tôi thường không hỏi tôi cần phải làm gì. Trong thời đại đa nguyên nầy thần thánh đa nguyên và em cũng thế.tôi dong ruổi trong Thu nhưng không thấy lá vàng- không được- tôi phải quay về một Đông Phương heo hút để ngồi lại với dòng sông. Tôi chèo ngược dòng ánh sáng. Có ai đang đi về theo lối của trăng khuya. Tôi không hy vọng em mời tôi vào ngôi nhà mở cửa và ly cà phê đợi sẳn, ngọt ngào. Tôi chỉ hy vọng ở một nơi nào đó, tiền kiếp chẳng hạn, vẫn có một người đợi một người đi.
Khi mọi dòng sông chỉ còn lại một. Chán lắm. Cũng cần bão giông để qúy trọng thanh bình. Tôi cũng có thời mong sao được từng bước đi vào hoang mạc rồi biến mất; nhưng cái thích dại khờ kia coi chừng không hợp. Tại sao tôi không nhìn ngắm trần gian là một thiên đường. Tôi mong ôm em nhưng em phải cần tránh xa để tôi còn mơ mộng.tôi chúc phúc mỗi ngày còn được điểm trang.

Leave a Comment