CHO ANH ĐƯƠNG,THI SĨ TRẦN THOẠI NGUYÊN

Tôi quen anh khi nào tôi không biết
Trên cầu Sông Vệ anh thò tay vào túi quần tôi, tôi cười
Đầy gió !
Tôi dừng lại nơi quán nước ven đường với cô chủ tên Nhu
Tôi chỉ muốn nhìn em cười một phát
Tôi thò hai tay vào túi, nhún vai
Tôi lấy ra một tờ giấy- không- một tờ hai chục…
Cảm ơn anh- Đương !
Anh từng bảo tôi- mầy hãy chọn cho mầy một bút hiệu…Trần…gì đó, cho có vẻ thi nhân
Tôi cần gì bút hiệu; dù sao, sau nầy…
Tôi đã cùng anh ngồi ăn ở quán cơm xã hội
Tôi đã theo anh đến nhà Hồ Hữu Tường xin tiền…

Chính anh chơi một cái Trần…gì đó làm bút hiệu
Anh thả bài viết vào trang tôi
Tôi nghe lời Cô Giáo chận bài anh cho trang tôi được “ sạch “
Tôi làm sao biết, từ đó tôi không còn đọc được thơ anh

Hôm nay, Cô Giáo đăng “ Tin Rất Buồn; anh Đương, thi sĩ Trần Thoại Nguyên Đã Chết “
Cảm ơn đời có chiến tranh
Để khi gặp lại nhau đã là thiên cổ
Hãy ngủ đi, Anh Đương
Tôi tin anh phong trần đã đủ
An vui nơi cõi vĩnh hằng
Đời chưa từng chết, sống
Chúng ta còn gặp nhau

Leave a Comment