Em Không Vào Trăng Gió Sẽ Vào Thay

Em có đấy nhưng gần như cổ tích
Tôi khó lòng trở lại thuở tôi xưa
Bài thơ cũ ướt mềm trên tấm lịch
Về mai sau còn khoảnh khắc trong mưa ?

Không thể đi lại trong khung viên ngày cũ
Những suy tư méo mó một thời
Những hoài niệm, những đợi chờ khuya khoắc
Những tâm tình núi nói chỉ sông nghe

Tôi vẫn ngồi ở đây- Houston
Thương trăng vàng Thiên Bút
Nhớ vô cùng dăm cái tên
Nhớ vô cùng chính mình
Không thể nào vĩ đại hơn thế
Một người điên không đúng, không sai

Tôi tật nguyền nên hàm oan đến chữ
Tôi yêu sai nên tội nghiệp cho tình
Đành sờ soạng để tìm đường bước tới
Ván Xập Xám nầy; chết tiệt, hết đường binh…

Đành ảo hoá cho mùa Thu bước tới
Đành mỗi ngày khờ khạo viết “ yêu em “
Cửa cứ mở dù thế nào cũng được
Em không vào trăng gió sẽ vào thay

Leave a Comment