Tự Mình Vá Khâu

Kinh thư không hiểu đã đành
Em xăn quá gối cũng ngồi trầm tư…
Hôm qua hạt nắng từ người
Hạt tôi tôi nát giữa môi cười đạo cô
…………

Tôi cùng chữ nghĩa rong chơi
Từng trang rớt rụng, từng lời gió bay
Chở trong câu lục bát nầy
Của em lãng đãng phơi bày thảo, thương
…………..

Bỗng dưng tôi lạ với minh
Bỗng dưng em gánh thúng tình đổ sông
Thôi thôi công khổ tôi trồng
Biết mai mốt có còn không nhớ người ?!
……………

Ngỡ rằng kim chỉ nhờ em
Hay đâu kim chỉ chính mình vá, khâu…

Leave a Comment