Hạnh Phúc Đầy Trên Lá Cỏ Mong Manh

Thử đặt vào ta những cương thổ mới
Những màu xanh đỏ của ngàn hoa
Những câu chuyện cả ngàn sau chưa kể
Những con đường bí mật phải lần ra

Để trống vắng lùi sâu là dĩ vãng
Để mỗi ngày như thể đã cư an
Để tà thuyết biết đâu làm minh triết
Để từ tâm, đôi phút ngọt, mơ màng

Thử duyên dáng “ thơ không cần phải viết “
“ em mỗi ngày cười mỉm tặng riêng anh “
Không biến hoá, tự trần gian biến hóa
Hạnh phúc đầy trên lá cỏ mong manh

Leave a Comment