Mơ Mộng Cứ Thênh Thang

Nàng không khác; và thơ nàng, cũng thế
Chưa đủ vàng nên vẫn lá xanh thu
Chàng từ buổi quên hai từ “ giới hạn “
Mỗi sáng ngồi hớt vội những dây tơ

May mắn cuộc đời còn nguyên xanh đỏ
Còn những đi, về; còn mộng, còn mơ
Còn tảm mạn đã không cần sai đúng
Còn ôm em; nhưng chỉ, cánh tay hờ

May mắn là chàng chưa từng khánh tận
Vẫn ươm mầm ngay cả lối hoang vu
Bàn tay ấy bây giờ không vẫy nữa
Bằng tín tâm; có đấy, ở trong mù

Nàng thi mãi muôn sau còn thiếu nữ
Trái tim chàng nguyên vẹn tuổi mười lăm
Già không được; thì thôi, tình cứ trẻ
Tuổi quên rồi, mơ mộng cứ thênh thang

Leave a Comment