Còn Đó, Mông Mênh

Nếu không có bàn tay trong bí nhiệm
Ta làm gì sống được đến hôm nay
Với quá khứ đầy sương và lá phủ
Ta chỉ là tro bụi trước mưa bay

Ta đã sống trên từng ngày của chết
Tự tàn phai như thể tự chôn mình
Ta thật muốn có vài điều kiêu hãnh
Khi tìm về, trơ lạnh, một vòng, không

Ta có mặt giữa trò chơi sinh tử
Lại quên đời hữu hạn với trăm năm
Ta từng thấy, chỉ là ta mãi miết
Chuyện của Thần, rất tiếc, đã xa xăm

Rồi một lúc trong vòng tay tuyết phủ
Nằm trông trăng, nhắm mắt, tạ ơn trời
Trời nhỏ phước hay tay người nhỏ phước
Chợt thương về, nhớ lại, phút ra khơi…

Sao có thể vẫn coi thường năm tháng
Vẫn khinh thường cung điện ở nhân gian
Sao có thể, chưa một lần, hối lỗi
Rằng ta sai, thương quá, tội cho nàng…

Ta tỉnh thức từ vực sâu mộng mị
Bàn chân lần đá núi bước đi lên
Em không trách; và cuộc đời, không trách
Tâm di hành, còn lại với mông mênh

Leave a Comment