Thì coi như muối rơi vào biển
Thì coi như mộng nhập trùng khơi
Thì coi như áo trong thu rách
Thì coi trần thế cuộc rong chơi
Thơ hề- cứ viết
Trăng hề- cứ yêu
Thiên cổ không vì ta trách
Ngàn sau khó tỏ lời…
Thời cứ tầm hoang cùng ảo tưởng
Nhị Kiều- quá tốt; vạn Kiều- hay
Thời dư cày, cuốc cùng kinh tế
Xây một lầu, trang; đủ- trốn, say
Thì cứ yêu đời như vốn đã
Yêu người, quên chuyện đá lăn quay
Can gì, đáy hố từng lên lại
Trong chiều đón gió, ngắm hoa bay
Không cầu ước được cái to lớn
Chỉ cầu năm tháng, tuổi trời- vui.