Một Thuở Đã Trôi Chung

Dẫu khô hạn trên từng phân đất
Đừng để hồn mình khô hạn nghe em
Dẫu chua chát trên từng sự thật
Chẳng có gì ngày cứ mông mênh

Chẻ sự sống để nhìn ra cái chết
Mở tồn nhiên để chiếu rọi nhiên tồn
rồi hạnh phúc bước đi như thể hiểu
cuối trời chiều không có chỗ hoàng hôn

trang lập thể khó nhìn ra góc cạnh
về vô ngôn để chắp cánh linh hồn
rồi đâu đó ta vô tình gặp được
dòng sông nầy, một thuở đã trôi chung

Leave a Comment