Không Phải Đợi Thiên Đàng

Thơ như một đốt cháy
Đôi khi
Như một tìm về
Thơ mang vội nụ hồng vào giấy
Và vô tâm chôn cất chiến trường
Thơ như thức giữa cơn thường mộng
Kéo Hạc Vàng xưa xuống với trang…

Thơ định hình lại cái chết
Thân chết cùng tâm chết
Mỗi phạm trù chung có cái riêng

Đừng thổi tắt ngọn nến
Kẻo ngàn sau mông mênh
Đừng trồng thêm gai nhọn
Cho nỗi sầu thiên thu

Thơ tán tỉnh về em những lời rất nhẹ
Hành trình muôn đời còn lại tấc, gang
Và đôi mắt sẽ rất gần đôi mắt
Và đôi môi không phải đợi thiên đàng…

Leave a Comment