Không Có Chữ Xa Nhau

Dẫu cho quá khứ tật nguyền
Nhưng là quá khứ của riêng một người

Dẫu rằng quá khứ không xanh
Vẫn ôm lấy với không đành bỏ đi

Em quay lại và tôi
Đành bất lực
Đúng cùng sai
Tôi có thể làm gì

Tôi biết vì sao nhưng tôi không lau lấy
Gia sản một đời có cả chua cay
Tôi không xức dầu tôi không thanh tẩy
Có bao điều theo mãi với phân ly

Đêm thức giấc nhìn sâu vào bóng tối
Tôi không thấy gì tôi một thường nhân
Tôi từng vớt rong rêu làm nệm ấm
Rong rêu mà…không giữ được bao lâu

Trăng sao ấy ngẫm cho cùng- rất lạnh
Chúng vẫn bên người không có chữ xa nhau

Leave a Comment