Cái gì còn lại sau khi đã mất nhau
Là con tim tươm máu
Thành phố không hay nỗi buồn chạy thoát
Nhánh lục bình hư hao
Ối trời đất ơi, cô nương vẫn làm thơ khi chiếc xuồng chìm xuống
Không ai biết lần cuối cùng nàng chúc phúc trần gian
Nhưng nàng không chết…
Sống được thời cứ sống
Ngoan cường sống
Không cần hối hận cho mình
Độ lượng ngày qua
Cái còn lại là mây – nhỏ giọt, tan đi và tụ lại
Những đứa con nàng nguyên vẹn nụ cười
Nàng giấu tốt cái ngày giông bão ấy