Thắp Nến

Không giải được nỗi oan ngày đó
Đành mang theo cho đến ngày sau
Khi không thể nói dưới trời sao tỏ
Kể chuyện mình cho cỏ lá chia nhau

Nàng cùng chàng đến bến
Nàng cùng chàng đi qua biển, qua đò
Nàng trở lại và chàng đi biệt
Buổi tương phùng bốn chín năm sau

Dù chàng gặp chỉ là bức ảnh
Với vài hàng trách móc kèm theo
Chắc mai kia chàng ngồi, lại viết
Nỗi buồn chàng, còn đó, vai đeo

Chàng biết nàng năm chàng hai mươi bốn tuổi
Chàng nói cùng nàng “ Em làm vợ anh nghe “
Chàng kẻ làm thơ nhưng không làm thơ tình ái bao giờ
Nàng là một, với chàng, chỉ một

Nàng quay lại, chàng thấy mình ủ dột
Có một người tình cũng đã quay lưng
Chàng bước chân đi qua núi qua rừng
Trái tim khổ cùng tuổi trời gian khổ

Cho đến một ngày chàng nghe đất ôm mình, dỗ
“ dù thế nào cũng phải đứng lên “
Như phép màu có người con gái tự mông mênh
Đã dừng lại nhìn chàng, đưa tay nắm

Và họ đã với từng ngày hy vọng
Một ngôi nhà và một sân hoa
Chồng cày, cuốc ngày đêm; vợ chờ đợi ở nhà
Rất nhiều lúc đôi mắt nàng rất đỏ

Khi nhìn lại chẳng có gì gian khó
Khi nhìn lại, đã một lần qua đó
Khi nhìn lại, những cành hoa nho nhỏ
Nàng nâng niu như thể chúng, con nàng

Rất nhiều ngày như cổ tích qua trang
Người con gái quay đi giờ lại gặp
Ngọn nến cũ tưởng không còn phải thắp
Nhưng chàng thắp rồi, thắp nó, đêm qua…

Leave a Comment