“ Quán không người có ta trong quán “
“ Ta bán đời ta uống rượu chơi “
Hôm nay nhớ lại sao xa xót
Một thời suýt chết vượt trùng khơi
Ta điên dại, một thời ta điên dại
Rằng ra đi là mai mốt sẽ quay về
Ta đâu ngờ vùi lấp với sơn khê
Lúc tỉnh thức một màu mây xám ngắt
Giờ đến lúc qua tuổi đời “ nghi hoặc “
Đành ngồi cười nhớ lại quán ngày xưa
Có một người không biết nắng cùng mưa
Cũng không biết trần gian đầy gió cát
Và như thể trầm luân là nốt nhạc
Rồi chợt tiếc vì sao ta đã khác
Không khóc cười say tỉnh giữa chiêm bao
Không còn ta điên dại của hôm nào
Yêu với bóng, lên ngôi cùng với bóng
Ta tự cởi những dây thòng lọng
Có cần không trong cuộc biển dâu nầy