Ra vườn tôi một mình tôi
Ngó hoa, ngó lá, ngó trời vẩn vơ
Chim về nhả mấy dòng thơ
Tâm ghi vội lại mai chờ dán lên
Ra vườn tìm giữa mông mênh
Tóc ai từng sợi bên trời lãng du ?
Em và tôi
Đã thiên thu ?
Mai kia về cõi sương mù có nhau
Ra vườn tay ngó bàn tay
Tay nầy đố chữ, tay nầy hồi âm
Tiếng thơ thường vẫn lặng thầm
Tiếng em là tiếng phong cầm của hoa
Ra vườn trăng lặng, sao sa
Áo mùa thu cũ vẫn là cố nhân
Miền xa con nước bâng khuâng
Nhẩn nha rồi cũng dần dần trôi xuôi
Tôi khuyên tôi…có ngậm ngùi
Gắng an với bóng, gắng vui với đời
Ngẫm cho cùng, một cuộc chơi
Trong lời tang hải, có lời trùng lai…