Chúc Người An vui

Người giờ tống cựu nghinh tân
Tôi tôi giờ tôi cũng chỉ ngần ấy thôi
Mượn hoa
ý thắm tình nồng
mượn trăng
tản mạn
mượn vòng
liễu xanh…

bài thơ có núi cao biển rộng, có sương trắng nhiên tồn, có sa mạc ru hồn, có tình về ốc đảo; bài thơ không dự báo, về một chuyến chơi xa,về cuối năm nhìn ra, xóm giềng toàn Mễ, Mỹ; bài thơ không rõ ý, để đến nỗi lầm đường, ôm hôn trật người thương, đển hoang đường nhập mộng; giờ bài thơ truyền tống, làm một cuốc không du, để rối tinh rối mù, có gì gì sai trái; không thể về Nam Ngải,thăm lại sóng Sông Trà, không thể đứng ngâm nga, nhìn Sông Hàn nước chảy; bài thơ thuyền thủng đáy, đành tự chính mình bơi, xuân tới ngồi vẻ vời, tiện tay “ hành “ thiện, cát…

hãy vui nhé và bình an nhé, nhé
Với xuân ca và với thế gian ca
đừng đòi hỏi, cũng không cần ta thán
một nụ cười đang nở ở xa xa

Leave a Comment