Cứ Mỗi Xuân Về Lại Xót Xa

Tôi nợ các nàng cho những bài thơ của mình
Như tôi nợ những cành hoa
Tôi nợ các ngôi sao trên trời
Cho tôi biết ngoài xa kia là ánh sáng
Và tôi nợ các bạn
Cho một hành trang

Nếu có thể khóa cổng thời gian được
Không nợ ai kia chữ đá vàng
Nếu tôi tuổi trẻ không đi lạc
Con chữ cần chi phải điểm trang

Nếu như tổ quốc không binh biến
Tôi sẽ coi “ Kiều “ như thánh thư
Vô tài đỗ lỗi cho thiên mệnh
Nhìn đời có được cũng là dư

Chữ “ nếu “ buồn như những mộ bia
Ngày đông rét lạnh suốt hiên ngoài
Tôi từ mùa hạ năm xưa ấy
Cứ mỗi xuân về lại xót xa

Leave a Comment