Sẽ không ngạc nhiên nếu ngày nào tôi cũng đi qua con đường ấy
Vẫn là con mương, vẫn là lau sậy
Vẫn những buổi chiều không bóng ai qua
Vẫn nhàn nhã nhìn bóng nắng trôi xa
Vẫn hỏi về đâu con chim trong mây ?
Vẫn cùng nước trong soi đời vẫn vậy
Vẫn đọc thơ người theo dòng nước chảy
Vẫn đọc thơ tình trên cánh chim bay
Vẫn đôi khi ngồi chẳng vì mỏi mệt
Vẫn nói cùng người dù chẳng có ai
Vẫn thấy chung quanh như là bạn hữu
Vẫn ấm thân tình qua lá thu phai
Sao có một ngày trên con đường ấy
Trên đầu dưới chân tám hướng thở dài
Sao có một ngày những cây lau sậy
Như thể không còn một thuở tri âm
Sao có một ngày chính tôi bỗng lạ
Không gian trở thành bốn bức tường vây
Tôi muốn bung ra nhưng mà chẳng được
Tôi bỗng thấy như tù ngục đọa đày
Đôi khi giận hờn không vì sai đúng
Đôi khi nụ cười cho chẳng vì thương
Đôi khi cầm tay vẫn còn khoảng cách
Đôi khi trùm mền vẫn thấy phong sương
Rồi ra con đường dù không thay đổi
Rồi ra buổi chiều vẫn cứ hoa hương
Tôi cứ khác tôi từ trong tâm tưởng
Dù vẫn vu vơ trên một con đường