Tự Nguyện Lưu Đày

Đêm dõi mắt về phương đông thao thức
Đâu là quê và đâu chẳng là quê ?
Ta từng có những bình minh háo hức
Rồi mai kia, mốt nọ; sẽ quay về

Nhưng sao mãi còn trong vòng lẫn quẩn
Vẫn từng ngày trong bóng tối thâm khê
Đâu là nắng và đâu là mây trắng ?
Tình nhân gian là nghiệp của đam mê ?

Nhưng ta chắc sẽ không về lại núi
Lối mòn kia, canh lạnh, đứng bên đời
Sẽ tiếp nối học người xưa chắp bút
Đem tâm tình đi mở cửa trùng khơi

Cố khâu vá cho mùa trăng oan khổ
Một kiếp người nhỏ nhắn, chỉ trăm năm
Chẳng đòi hỏi những tựu thành to tát
Mong thâu gần khoảng cách của xa xăm

Em cứ trách, sao ta lìa xứ sở
Có quê hương mà tự nguyện lưu đày

Leave a Comment