Được Ạ

Vẫn ngỡ không còn gì để đọc
Nhưng mà đọc mãi là sao ?
Vẫn ngỡ thu mình thành ốc đảo
Nhưng cứ tầm hoang chuyện thế nào ?

Rồi sẽ về đâu, sẽ đến đâu ?
Tôi chết cháy và em chết khác ?
Làm sao mở khóa lầu sương ?
Làm sao ngồi trên lưng Hạc ?

Ừ, thơ đầy trời đất
Đôi khi tan loãng chính mình
Đôi khi bóng người tiêu thất
Còn đây mấy miếng Huỳnh Đình

Cợt nhã cùng ta chút đỉnh
Bàn tay vương đi rất xa
Nghe trong hư không, được ạ!
Cảm ơn từ ánh dương hồng…

Leave a Comment