Mấy ngày nay anh có làm thơ nhưng không làm được
Anh đọc thơ bạn hữu
Anh đọc thêm những đoạn văn ngắn
Anh hiểu vì sao anh đã khổ tâm với những câu chuyện dài
Anh cũng hiểu vì sao những câu chuyện chớp có lực sát thương
Có thể anh không có thời gian
Cũng có thể chỉ cần một cánh hoa thôi, cũng đủ
Anh cũng hiểu vì sao anh tràn đầy cảm thụ
Những sớm mai hồng
Những sớm mai trên bờ hồ lãng đãng mênh mông
Rất hần gũi cũng mang nhiều xa vắng
Nắng vẫn nắng nhưng mà khác nắng
Chim là chim nhưng chim chẳng giống nhau
Anh bước chân đi ngày tiếp nối ngày
Anh cảm nhận trong từng hơi thở
Anh bước chân đi không hề trăn trở
Đừng bắt ngàn xưa quay lại làm gì
Có những điều rất đẹp lúc quên đi
Rất có thể ” đôi khi ” là trác tuyệt
Đã lâu rồi thật tình anh chẳng biết
Bài thơ dài không một chữ trong trang
Bài thơ trong veo mang nụ cười nàng
Đã biến hoá đã tan thành hơi thở
Đã mang lấy sao lại còn luyến nhớ ?
Đã cùng nhau hà tất phải bên nhau…
Mấy ngày nay anh không thể viết thành thơ
Dù thơ vẫn đầy trước mặt
Hoa vẫn nở nhưng làm sao để ngắt
Tình vẫn đầy nhưng làm sao bơi lội với tình yêu
Bỗng những dòng văn rất ngắn
Mang anh trở lại với Cô Hằng
Với Chú Cuội
Và trăng