Ta tiếc nuối cái hoang tàn đã mất
Hay thiên đường bầm dập ờ trong ta
Hay chuyện trò còn hẹn với bao la
Hay thiêu đốt chỗ hôn trầm tín ngưỡng…
Ta dù nơi đây trải tâm vô lượng
Về bên kia khoảng cách của mây trời
Cũng chỉ thương về nhớ buổi ra khơi
Con thuyền ấy đã chìm trong dĩ vãng
Em má thắm, ta biết đời hữu hạn
Mời hư vô để nhớ buổi lên đồi
Mây cho dù miên viễn vẫn êm trôi
Thì sao chứ, với những điều không thể
Cũng được thôi, một thời ta nhập thế
Còn mai kia ngồi uống cạn môi người
Cái không là, vẫn có đấy, xinh tươi
Em ảo giác, ta vốn người say đắm..