Vẫn Là Tôi Xưa

Đôi khi hạt bụi làm nên sóng
Đôi khi nhìn chữ đúng thành sai
Ơn em lời nở như hoa nở
Hương một miền bay suốt bốn trời

Đôi khi không tu mà tự chứng
Về đâu thời có khác gì nhau
Ở đây cũng vẫn ngày mưa nắng
Cũng chim trời giởn với mây bay

Tôi tự mình đi vào tiểu thuyết
Làm nhân vật chính của ngàn chương
Bao phen biến hoá, bao lần chết
Bao lần tự trách ” lại cô nương “

Tôi biết mình đi đã rất xa
Nhìn gương tự hỏi ” có nên già ? “
Rồi tôi tự nhủ ” cần chi thế! “
Em ở ngoài kia rất Quỷ Ma

Tôi kéo thiên thu thọ chính mình
Trang đời là những phiến trường chinh
Thử ôm đá núi trèo lên núi
Gối ngấm sao trời, nhẹ đảo khuynh

Mai kia cùng với luân hồi hẹn
Mở trọn vòng tay đợi khói sương…

Leave a Comment