Vẫn biết cõi thơ là lãng đãng
Chỗ người bắt được chỗ ta không
Người mang vũ trụ vào trang giấy
Ta trải hồn theo ngọn cỏ bồng
Vẫn biết nhân sinh là lận đận
Sao đi sầu khổ một lần mưa
Em về ở chốn giang đầu ấy
Có đọc thơ từ ngọn gió đưa
Xa lắc, xa rồi,xa tít tắp
Thu vàng cả nghĩa,áo vàng phai
Con thuyền dự tính chưa rời bến
Người khách lên thuyền đã thủy tai