Thơ đầy trên mặt đất
Thơ đầy trên núi non
Thơ đầy trên áo lụa
Thơ đầy trên môi son
Thơ gọi em là tương lai
Tôi gọi em là hạnh phúc
Nơi khung cửa mùa Xuân
Có nhạc từ rừng…
Thơ mở
Người con gái ngồi cùng những đám mây
Người con gái ngồi cùng ly rượu mạnh
Người con gái ngồi vẽ thần chiến tranh
Đợi mây làm lệ-khóc
Thơ mở
Tôi có một thời qua lại
Thành phố không nhà,không phố,không cây
Dăm sọ người một góc,dăm xương người một góc
Một góc là bình đông,một góc là nón sắt
Một góc có tôi người lính trẻ đi qua
Thơ buồn như gạch nát
Thơ sầu như ngói tan
Thơ đẩy người làm sao băng về vạn dặm
Đêm nhỏ máu trong thơ,thơ nhỏ máu trong người
Thơ mở
Bờ xe nước hôm qua
Hôm nay là nỗi nhớ
Tiếng sóng vỗ gềnh xưa
Tặng con làm nhịp thở
Đôi khi ngồi đọc thơ từ đất
Thấy mắt người không một oán hờn
Thơ mở
Tôi có một thời đi qua
Nửa dòng sông THẠCH HẢN
Nơi đá đổ mồ hôi
Nơi tình người khô cạn?
Tôi muốn hỏi từ đâu
Tạo nên thù nên bạn…
Tôi đi cùng triệu người đi mãi
Chẳng hiểu vì sao bỏ nước non…