Vong Ngôn

Ta kẻ bao năm hành lãng bạc

Đi hoài đi với cái buồn xưa

Nhân gian tự cổ dường không khác

Đất khách đêm về buốt gió mưa

 

Ta kẻ bao năm đời vắng bạn

May thay trời đất vẫn còn hoa

Hoa đâu cần biết người trôi nỗi

Hương vẫn đầy trong bóng nguyệt, ta

 

Cái đợi dù chưa đến một lần

Lối nào ảo giác lối nào chân

Nầy em có phải ta đang đứng

Trong một ngày Thu lá phủ sân

Leave a Comment