Nếu mai mốt có lần em chợt hỏi
Anh làm thơ thật sự chỉ vì thơ
Hay làm thơ vì anh đã dư giờ
Thừa giấy trắng làm chi không viết nhảm
Nếu mai mốt bỗng có lần em cảm
Dòng thơ anh đôi khổ buốt hồn em
Anh xin lỗi bởi đất trời vẫn khóc
Từ thiên thu chưa ráo tạnh bao giờ
Nếu mai mốt có một lần em đọc
“trường giang thi “ từ khói núi xa xa
Trong khoảnh khắc anh cùng em thể nhập
Vũ trụ người ai cấm cõi tình ta
Nếu mai mốt có lần em chắp bút
Từ vô ngôn cảm nhận đến nguyên thần
Thơ rất nhẹ như tình em rất nhẹ
Vào tim anh theo tiếng một loài chim
Anh vẫn nghĩ sẽ không còn viết nữa
Thế gian nầy ai cấm cuộc hồi sinh