Ở giữa mùa trăng là cõi nhớ
Đi từ vô thủy tới vô chung
Về đâu,có kẻ ngồi trăn trở
Sông một giòng sông sóng mấy vùng
Rất lặng biết đâu là bão lớn
Còn chờ đến một phút giây khai
Thơ đôi khi viết không là lụa
Là núi sầu trong bóng Hạt phai
Thử bước ra ngoài cơn mộng dữ
Ra ngoài ngay cả ý tình xanh
Rồi em bất chợt từ xa thẳm
Sẽ thấy đâu là chiếc bóng anh
Vẫn chỉ,biết đâu là vẫn chỉ
Mà cần chi biết cái mong manh
Vắng bặt thơ trong vắng bặt người
Đi về tự tại lá hoa rơi
Đan thanh một nét trong ngàn nét
Em ạ cho nhau một nụ cười