Tôi nhặt nhạnh những phai tàn dưới cỏ
Những hoang sơ còn bám lại ven đồi
Những sương khói cùng đất trời lang bạc
Những tình sầu từ đáy mộ hoang trôi
Tôi thắp sáng như thể là dưởng chất
Giúp đêm không còn lạnh chỗ tôi ngồi
Em thất lạc làm sao tôi gặp lại
Tôi bây giờ,đâu còn nữa,xưa…tôi.