Người đã nhìn ngắm thế gian nầy qua mỗi lần lá vàng rơi rụng

Người đã nhìn ngắm thế gian nầy qua mỗi lần lá vàng rơi rụng

Bằng đôi mắt mù sương trong cảnh trời chiều

Hay bằng tiếng vó ngựa dập dồn trên thảo nguyên vắng lặng

 

Tôi đã đứng nhìn dòng suối chảy

Qua ngàn năm vẫn như thế

Và tình yêu,rất buồn,cũng như mây trời ,ở một phút giây nào đó,tan đi…

 

Dù biết,dẫu yêu em đến như thế nào,em cũng không vĩnh viễn trong vòng tay

Vì tôi được sinh trong thế giới nầy là để yêu em  và chết

Đừng trách Thượng Đế tại sao đã cho con người keo kết còn bắt xa nhau

 

Tôi vẫn mãi yêu em,dù thế nào,ở một không thời khác

Chỉ là một không thời khác

Hãy trang bị hành trình của chính mình bằng đôi mắt mùa Xuân..

Leave a Comment