Trên đường bay cuả trái tim đến một vùng hạnh phúc
Đôi khi đơn giản đến vô cùng
Là ngồi và ôm
Hắn đã không cần phải lặn lội đường xa
Sáng tạo thay cho hành trình mệt mỏi
Khi gío biển làm dây thừng
Có điều hắn đã dừng lại trước khi đem con trùn móc vào lưỡi câu
Rồi hắn nhận ra rằng miền hạnh phúc vẫn thật
Khi những con chim vô tình làm thiền sư
Tụ tán có không sinh diệt yêu ghét
Hắn chẳng cần uống một ly trà trước khi ra vườn
Hắn không muốn những sợi tóc dài vẽ nên ảo giác…