Em hãy là em của mộng mơ
Là em không đợi với không chờ
Mà thôi có lẽ như tiền kiếp
Đẩy cố nhân vào một cõi thơ
Em hãy là em của chính mình
Tôi còn đọc tiếp một thời kinh
Tôi còn tự vấn lòng nghi hoặc
Vẫn có ngàn sau nhạc hóa hình ?
Em hãy là em bóng của thơ
Là tôi cõi mộng với phương chờ
Nhân gian ví chết đi tình ái
Tôi có còn tôi,em vẫn em ?