Đôi khi tôi không thật sự nhận ra cái cần thiết trong ngày là gì
Bởi tôi thường không hỏi
Bởi tôi dù có hỏi
Cũng không trả lời được đâu
Có những điều một thời nhỏ nhoi đã trở thành vĩ đại và ngược lại
Lớn lên với độ “ rơi “từ chính mình
Phải thật sự đốt,tiêu hoá
Những tín điều từ một thời
Những giấc mộng bé teo
“ rằng mâm cơm có thịt “…
Tôi đã đi từ giấc mộng của mình cho một thay đổi
Rất nhiều khi cái cần thiết hôm qua không còn là cần thiết bây giờ
Rất nhiều khi phải quên đi để có được
Rất nhiều khi phải nhảy qua may ra được thấy đường về
Tôi chưa từng nhảy qua…
Chữ nghĩa bây giờ trong tôi đã là bằng hữu
Nên tôi không còn phải giận hờn
Dù nó dẫn tôi về nơi nào trên hành tinh nầy
Cứ quay ,cứ biến màu,cứ xay tận thời gain nếu có thể
Cứ tạo ra vô vàn huyễn cảnh để tôi rồi quên tôi…
Dù tôi không biết cái cần thiết trong ngày là gì
Nhưng tôi biết rằng tôi sẽ “ thất lạc “
Nếu tôi còn…riêng tôi.