Ta có thể yêu một khoảnh trời xanh với vài đám mây rải rác
Chắc cũng sẽ yêu một bài thơ với vài chữ bất bình thường
Chỉ là
Tiếc ở chỗ dừng làm lạc lối văn chương
Ta thấy thế giới nầy thật ra rất hoàn hảo
Dù dịch bịnh đang lây lang trên khắp nẻo địa cầu
Bởi những nụ cười cũng sẽ chết
Cho những nụ cười khác được sinh ra…
Em trong sương khói làm thơ
Tôi ngồi trên hồ chiều thả hồn lang bạc
Một chút mông lung trải dài từ cánh chim bay…
Đôi khi những điều không thể
Lại là phân bón trần gian
Đôi khi vu vơ từ chỗ ngồi tịch mịch
Lại thấy vô tư làm một khởi hành
Dịch bịnh Vũ Hán là một giọt nước mắt
Như thành phố Quảng Trị hôm nao chỉ là một nấm mồ
Đã là một giọt nước mắt
Rồi cũng trôi qua…