Em có thể cho tôi hôn em một phát để tôi có năng lượng mà viết không ?
Thật tệ, lâu rồi tôi đã nô lệ em từ lúc nào tôi không biết; chỉ biết bây giờ, khi thiếu vắng em thời gian thành loãng ra. Tôi cần một chất xúc tác.
Nàng dĩ nhiên không thể nào biết điều tôi nghĩ.
Cô độc sáng tạo, hay có em cùng tôi sáng tạo một khung trời. Tôi thích có em trong tinh thần của từng con chữ. Tôi muốn trải đam mê của mình theo sóng mắt em.
Em có thể cùng tôi nhâm nhi ly cà phê sáng. Em nói cùng tôi làm thế nào cho sự buồn nãn biến mất. Tôi nói cùng em một khai mở bất ngờ.
Thấy ra một điều trước mặt có thể coi là một bất ngờ không ? Không a…
Thấy ra một điều một điều xảy ra quanh ta trong thời quá khứ, có thể là một bất ngờ không ? Không a…
Biết ra trong dòng máu của mình có bóng nàng tuôn chảy, có thể coi là một bất ngờ không ? Không a…
Vậy mà, với hắn, lại là một bất ngờ!
Hắn nhớ Chu Nhật Sĩ- bạn hắn. “ Mầy hãy đi đi, tao đã một thời xa đất Bắc, tao sẽ ở lại với quê hương nầy. “ Chu Nhật Sĩ còn hay đã bốc hơi khỏi thế gian, hắn không biết. Hắn còn lại. Nỗi buồn còn lại. Quá khứ còn lại. Rất nhiều thứ còn lại…
Hắn không tin có một ngày, từ cây hoa hắn trồng, hắn thấy ra cái đẹp của cuộc đời lại là sự nâng niu một phần quá khứ.
Hắn thấy mình là một gã tham lam.
Hắn học về buông bỏ nhưng không làm sao buông bỏ được.
Hắn học về quên nhưng phải nhớ từng ngày…
“ Không phá cái cũ làm thế nào xây dựng cái mới ? “ Từ biết tới làm là một nhiêu khê!
Em có thể cho tôi hôn em để tôi còn năng lượng sống ?
- Ôm với hôn, tham lắm!
Hắn mơ hồ nghe tiếng nàng. Những này không có internet dù có muốn đi hoang cũng không thể đi hoang…