NỐI DÀI

Tôi đang tự hỏi, trong căn phòng nhỏ nầy, ngoài sự mơ mộng và cảm nhận từ hư không, tôi còn có thể làm gì ? Một phận người hai tổ quốc. Một phận người cứ mỗi năm phải chết một lần để sống dậy. Tôi hoang đường cả chính tôi. Hơn bốn mươi năm trước tôi đã ngồi viết “ Tháng Ba Buồn “ trong căn phòng thuê, cũng ở thành phố nầy. Viết xong tôi không hề đọc lại. Bỏ vào bì và gởi đi tham dự cuộc thi viết về “ Tháng Tư Đen “ do tờ “ Việt Nam Hải Ngoại “ tổ chức . Tôi sẽ không tham dự “ thi viết “ đấy.Nhưng không thể không viết xuống như một tạ lòng cùng tổ quốc đã phân ly. Có thể các bạn hỏi tôi “ viết về “ Tháng Tư Đen “ nhưng chú viết “ Tháng Ba Buồn “ có lạc quẻ hay không ?” Không đâu, bài viết về đầu. Hôm nay ngồi đây viết về tháng tư xưa như một hồi ức. Cảm ơn về một người. Cảm ơn tình đồng đội. Cảm ơn tiếng súng từ Anh Lính Quân Cảnh đã giúp chúng tôi đến được Vũng Tàu. Cảm ơn Chu Nhật Sĩ “ Cầm đi, khi nào tiêu hết, đến tao. “ Chu Nhật Sĩ cùng khóa, nhưng hắn tài hoa hơn tôi nhiều lắm. Năm ngàn đồng tiền miền Nam cho đến lúc đó vẫn còn nguyên giá trị.
Nếu như tôi biết tôi “ vô tài bất tướng, “ tôi có dám nhún chân nhảy vào đại dương hay không ? Có quá nhiều thứ tôi không hề biết trên đời. Nàng ở lại. Em đưa anh đến dòng sông, sóng đưa anh đến mông mênh biển trời, thơ ru anh với cuộc đời; anh ru anh đến nghẹn lời, anh ru. Tôi đã tiêu tốn tuổi trẻ cho giấc mơ hồi hương. Tôi đã gặp quá nhiều những anh hùng “ Lương Sơn Bạc; “ tôi đã bỏ việc để được gặp Võ Đại Tôn. Cũng là một Hảo hán Lương Sơn Bạc khác. Tôi chào chính tôi. Cho đến một ngày tôi nhìn Trung Đông bốc cháy, mọi ý nghĩ cho một cuộc chiến khác là một điều không thể chấp nhận.
Tôi tệ quá chừng.

Leave a Comment