Chữ là thật dù “ ôm “ là ảo giác
Tình là chân dù tứ có phiêu bồng
Thơ viết xuống không nghĩ thơ là hịch
Nhưng muôn trùng đôi mắt đã là Kinh
Khi cảm thức không đầy trên phiến lá
Buổi xuống thuyền hay tiếp một vài trang ?
Vì ta cả bỗng dưng ta tạo nghiệp
Vì ” không đâu ” từng bước đến mơ màng
Làm núi tĩnh hay làm sông rộn rã
Dài thiên thu cẩn tiếp tục yêu người