CHUYỆN BÊN LỀ

Như thường ngày, sáng nay, tôi viết một bài “ thơ tình “ khác, đăng lên- Chú Facebook ởm ờ “ Chú mầy ôm nàng mãi không chán sao ?! “ Tôi nhột, đành viết một bài thơ khác; tuy có phóng túng đấy, nhưng vẫn trong khả năng của tôi. Thơ tôi phần nhiều không có mấy người khen; với tôi, lại là điều tốt- Bởi chỉ cần một trăm người khen thôi, tôi làm sao có thể trả lời. Khen hay không tôi đều cảm ơn- Miễn có vào trang là được.
Sự, cũng bình thường, cho đến khi có một anh bạn trẻ- Alan Trịnh. Anh bảo tôi hứa lèo về chuyện thiên đường và, thiền sư chỉ nói chỗ sống, chết; nhưng thiền sư không nói về sự bất diệt. Alan Trịnh là một người bạn trẻ, cùng tôi tương tác nhỏ to đã lâu. Anh viết gì tôi đều vui vẻ đọc. Cánh đây không lâu anh chơi quá độ- Alan Trịnh đăng thơ của anh nhưng viết “ by thanh đặng. “ Tuy có hơi quá, nhưng Alan Trịnh còn rất trẻ, tôi cười, rồi cho qua. Hôm nay anh lại cho tôi “ hứa lèo, viết ẩu, “ tôi không còn cách nào khác hơn là “ chận “ người bạn nầy.Viết có thể hay, dở; nhưng viết với tôi là một trò chơi, khi trên quê hương Việt Nam không có nhiều trò chơi cho người trẻ lắm. Tôi ngày nhỏ ở chùa bốn năm, lại không viết nỗi một bài viết vài trang về “ bất diệt “ ? Những ngày đầu trên đất Mỹ mỗi ngày cầm trên tay quyển Thánh Kinh, lại không thể viết được vài trang về “ nước trời “ ?
Thay vì viết một bài thơ, tôi sẽ” Nối Dài “ như tôi đã.
Có rất nhiều điều không đành thả xuống; nhưng thà thả xuống, hay hơn.

Leave a Comment