NỐI DÀI

Con người với hai cá thể thần thánh và phàm trần. Âm và dương. Với thần thánh là một cuộc bay lượn không ngừng nghỉ, đầu trời cuối đất.truy lùng không phải chỉ một bàn tay nhưng có thể là một Tiên Nữ Quốc. Đòi hỏi không đơn thuần là một khoảnh núi non, nhưng là cả một khung trời to rộng. Còn phàm nhân thời thế nào ? May nhờ, rủi chịu. Được sinh ra trong gia đình quý tộc, vừa sinh ra đã thừa thãi gấm hoa. sinh ra trong một gia đình nghèo túng, ngày cả bữa ăn tồi tàn cũng khi có, khi không; chân trần, áo rách…
Hắn vừa quyét lá, vừa cảm ơn những cành hoa sói đưa hương. Vẫn còn ba mươi năm quyét lá ? Sẽ còn ba mươi năm thể nhập “ chiến trường. “ Dẫu ngàn năm cũng đến một ngày khánh tận. Trả lại trần gian, trả lại tình. Em nguyên là mộng dù tham luyến. Ta sẽ “ còn nhau “ được mấy niên ? Buồn hỉ ? Tội cho Thanh Tâm Tuyền “ anh cùng em đi trốn. “ Trốn nơi nào không có sinh, tử bủa vây ? có thể, anh cùng em nằm chết. Gió muôn trùng làm quạt. Hồn mãi bên nhau ? Hoang đường. Tại sao con người không giúp con người thêm vài ngày nhàn nhã ? Thật khó có một biện pháp hoàn hảo. Hắn nhìn lại từ hắn. Hắn nhìn lại thời gian. Hoa vô ưu nở. Minh triết là không viết gì cả, không nói gì cả, không nghe gì cả. Núi cần phải nói ? Sông cần phải nghe ? Nhưng hắn khuyên hắn nên viết xuống, có thể những con chữ không đưa hắn đi được bao xa; nhưng nếu không viết, hắn sẽ làm gì ?
Tới một lúc nào đó ngọn đèn không dầu, không điện vẫn sáng. Hắn chờ. Có thể không bao giờ hắn đạt đến cảnh giới nầy. Cứ để tự nhiên. Hắn thấy hắn không giống lắm với những người chung quanh, nhưng lại giống cụ Trần Tế Xương …ví dù cai được cũng không cai.
Hắn sẽ không cai, bởi không có nàng hắn còn gì để mộng. Trăng vì không có nàng bớt sáng; hoa vì không có nàng bớt xinh, thơ không có nàng sẽ đi vào cảnh giới thiền tông tuy ít nhiều lăng ba nhưng vô cùng trơ trọi. Lăng ba trong trơ trọi được gì ?

Leave a Comment