…NỐI DÀI

…vẫn hương cà phê, vẫn bềnh bồng, vẫn trống trải, vẫn xa xa là những ụ mây, vẫn đến và đi như chưa từng đổi khác. Hắn lại đến nơi đây. Gọi hai ly cà phê, một cho hắn và thêm một cho ai đó biết đâu chừng sẽ đến. Hắn nhớ về tháng ba. Hắn nhớ về một cuộc chiến được coi là tồi tệ nhất trong lịch sử, theo hắn, với những gì hắn đã đọc qua. Hai bên đánh nhau, nhưng một bên chỉ có thể từ hòa đến bại. Hai bên đánh nhau; một bên toàn quyền công kích; nhưng bên kia, lại bị giới hạn trong phần đất của mình. Một cuộc chiến đầy phi lý; và dĩ nhiên là một kết cục bi thảm khôn cùng. Lịch sử lập lại. Phi lý lập lại. Một bên công kích toàn diện và một bên cố thủ từng phần. Đánh cái gì nữa ? Nhưng cuộc chiến đó đã và đang tiếp tục. Đất nước nầy đã bị các nhà lãnh đạo của họ giải giới những vũ khí bá đạo nhất, lực sát thương lớn nhất, đổi lấy một tờ giấy cuội “ Chúng tôi cam kết che chở sự toàn vẹn và tốt đẹp cho quê hương của các anh. “- Một tên nghèo vô tội, nhưng tên nghèo đó mang vàng ngọc trong mình, tên nghèo nầy trở nên có tội. Người bị đánh, ngọc bị lấy, vàng bị cướp.
Việt Nam và Ukriane khác và giống nhau. Việt Nam bị “ trói tay “ chờ Việt Cọng tới đập. Hai mươi năm đánh nhau với những trang bị “ tận răng “ lại bị mấy chú bộ đội mang AK Tàu đánh chạy; thử nghĩ ngày đó Tướng Nguyễn Cao Kỳ cầm quân đánh qua Bến Hải với B52 trải thảm miền Bắc, chỉ trong vài ngày là Bác Hồ chắc không làm gì khác hơn là chạy trốn qua Tàu. Bởi một chiến lược quái đản của Mỹ- Thà bị nó bề. Kết quả sau 50 năm từ chỉ biết nói “ yes, “ các chú Ba ngày nay có thể đứng thẳng và nói “ no “ với một đất nước một thời “ đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. “
Mỹ cắt viện trợ, miền nam Việt Nam thua. Ukraine thời khác; Mỹ cắt viện trợ Ukraine vẫn đánh đấm được, bởi ngoài Mỹ, Ukraine còn có châu Âu…
Ukraine may mắn hơn Việt Nam ? Hình như không phải vậy, dường như là tồi tệ hơn.
Lan man bị ngưng lại. Mị Nương từng bước bước đến. Mắt nhìn thay lời chào. Nàng nâng ly cà phê và uống một ngụm nhỏ. Nàng vẫn như thế, xinh đẹp, đằm thắm từ mỗi cử chỉ của nàng.Hắn không dám nhìn lâu mười ngóng tay tròn trắng ấy.

  • Cảm ơn còn nhớ nhau. Hắn nói
  • Anh không muốn gặp em ?
  • Mong quá đi chứ, có gì mới không ?
  • Chẳng có gì mới, biết anh ngồi đây một mình; anh đang nghĩ gì vậy ?
  • Ukraine!
    Mị Nương nghe nhưng nàng lơ đảng trả lời. Mị Nương nhìn xuyên qua đám mây như muốn nhìn thấy một Ukraine bất hạnh.Hắn hình dung nàng đang nghe thấy tiếng gầm rú của máy bay, tiếng rít phá không gian của bom đạn, thấy những thân người ngã xuống hay bị tung lên, thấy phố không còn phố, thấy làng không còn làng, thấy những chiến hào thay thế cánh đồng xanh…
    Hắn chợt thấy ra nếu ngày nầy của 60 năm trước, quê hương của hắn- Việt Nam- còn được những gì ?!

Leave a Comment