MƠ MÀNG TIẾNG KINH

Em không đến nhưng mặt trời có đến

Mặt trời có em như thế đủ rồi

Ngày; sáng, tối- bóng cho dù biến mất

Ta nguyên còn tươi đẹp một thời qua

Ừ, nàng là một bông hoa

Ừ, đời là một trường hà xuyên tâm

Những con sóng vỗ lặng thầm

Tiếng thơ heo hút, tiếng cầm van vang

Hôm nay, rằng

Mất dấu nàng

“ Ưng vô sở trụ “

Mơ màng tiếng kinh

Leave a Comment