GẶP NHAU Ở NHÀ THỜ

Dưới mắt một người là canh tân là vĩ đại là mắt nhìn hướng tới là trí não tôn sùng
Cùng sự việc là thế chỉ có sự quen mắt, sự nhàm chán sự tầm thường sự pha trộn thiếu thẩm mỹ và là sự bước qua của một ai đó…
Thanh Đặng, rồi chúng ta sẽ ngồi nói chuyện thân mật nơi đâu; bởi lẽ chúng ta không thể mãi là người tao phùng trong thoáng chốc ?
Thanh Đặng, chúng ta chỉ có thể tán thán thiên thần để thấy được lá thông reo ?
Thanh Đặng, khi trái tim chia ngàn, chia vạn, trái tim một người có còn là một trái tim?
Hư không bật khóc
Hãy cứ là mỗi sớm mai thênh thang
Hãy là người lữ hành không đoạn cuối
Hãy mãi mãi trang bị cho mình hoài vọng ước mơ
Hãy cứ làm thơ và để tâm hồn lang thang không xứ sở
Mùa xuân yêu ta nhưng nàng không thể yêu ta
Mùa hạ nói cùng ta vì sao nhưng con người; rất nhiều, đã quay lưng cùng quá khứ
An bình tham dự
Đừng hỏi khi nào có được sự bùng vỡ
Bình thường không có bình thường nào hơn
“ Chúng ta gặp ở nhà thờ “

Leave a Comment