Một thời để yêu và một thời để nhớ
Nhân sinh là duyên nhân sinh là nợ
Áo của một thời mặc vào muôn thuở
Ai kéo tôi giùm về lại bến đò xưa
Nàng tặng nhân gian nửa mặt người
Nửa hồn cất giấu, nửa hồn bay
Tôi đang về hướng trăng không thấy
Sẽ thấy mưa rời suốt một ngày ?
Một thời để biết ta là thế
Cần phải bao lâu, mấy kiếp hành ?
Bài thơ đêm ấy viết trên cát
Trôi giạt về đâu chỗ núi sông
Từ nàng hư ảo thành chân thật
Từ ta cảm tạ đã tu hành
Không cần từng bước hóa duyên nữa
Tuyết ấm trăng đầy tóc lại xanh
Một thời ngồi nhìn những cách diều
Bay đi
Nhưng rất tiếc
Chú nhỏ cầm dây, gió đã ngưng
Tháng ba tưởng vọng tháng ba ấy
Nếu không khờ khạo đã ra đi
Hởi ơi thương lắm Tôn Hành Giả
Đầu đội Kim Cô mệt kể gì