QUÊN CẢ TÊN MÌNH

Ta vẫn biết chẳng làm sao chôn xuống
Khi một thời tâm thức đã tôn lên
Ta vẫn biết dẫu không còn tụng niệm
Đôi mắt nàng một thuở khó lòng quên

Ta vẫn thích trong mắt đầy tiên nữ
Riêng mình ta đi xây miếu, lập đền
Thờ cúng hết, bàn tay ôm lấy hết
Tay khuyên vòng mấy chữ- những điều… nên

Làm sao trách với trái tim nô lệ
Chết vì hoa và sống để vì hoa
Sẽ vì nàng viết tặng những lời ca
Cho chim chóc mỗi bình minh dâng hiến

Nàng sẽ mãi là thiên thu trời biển
Ta chim trời thỏa thích mặc tình bay
Không oán hối giữa đất trời sinh tử
Cùng cô nương làm một cuộc lưu đày

Thôi, động phủ, để mây về an trú
Ta lúc nào quên cả chính ta say ?

Leave a Comment