Chúng ta buồn cho chiến tranh, nhưng bao nhiêu thế lực đang sống nhờ chiến tranh, bao nhiêu thế lực đang cố gắng tạo thành chiến tranh. Chiến tranh vì tham vọng quyền lực, tham vọng tài phú, tham vọng dài hơn, rộng hơn phần lãnh thổ hiện có, tham vọng đổi thay…
Ngồi với Ukraine. Ngồi với chiến tranh. Nhìn về quá khứ và đối diện hiện tại- buồn kể gì.May mắn năm mươi năm trước con người không biết nhiều về đất hiếm…
Nhưng tôi thật sự buồn hơn thế, một quê hương đã rời bỏ vũ khi để hy vọng sự bao che từ những con diều hâu hấu đói- Rằng chúng tôi sẽ bảo vệ cho dân tộc của anh.
Không có một nhà lãnh đạo tốt là cả một bất hạnh lớn cho dân tộc đó. Một cuộc chiến mà địch có thể đánh ta nhưng ta không thể đánh địch, dấu hỏi được đặt ra “ Làm thế nào chiến thắng khi chỉ có thể chiến đấu từng phần và, một phần khác là bất khả xâm phạm ? “
Lý ra Ukraine phải là một quốc gia xinh đẹp cùng hùng mạnh, nhưng chỉ vì những nhà lãnh đạo không đủ tầm vóc đã đưa quê hương của họ đến chỗ tan hoang…
Tôi đang ngồi với nỗi buồn.
Tôi thấy ra con người không cần thiết phải nhảy ra khỏi thế giới hiện tượng nầy để truy cầu một thế giới khác.
Cứ để trái tim nhỏ máu cho người.